Ám Ảnh Poem by Loc Nguyen

Ám Ảnh

Tôi ngồi đọc lại thơ tôi
Hở toang động mạch máu trào luênh loang
Ai xui vướng nghiệp văn chương
Không còn giữ nổi linh hồn trẻ thơ

Lạy trời dứt được đường tơ
Tôi xin trả lại lời thề đã mang
Từ thời lục bát truyền nhân
Ám tôi đến chết còn dần nát xương
Nào đêm mộng mị mưa buông
Mùa thu chưa chắc đã tường lá gieo
Con tắc kè, con tắc kè
Biến tôi thành chiếc rượu be hũ chìm
Để nàng ám ảnh ngủ quên
Tôi ngồi uống lấy chính mình rồi say

Bóng nghiêng hồ điệp bay ngang
Thò tay hái cái mộng vàng phất phơ.

COMMENTS OF THE POEM
READ THIS POEM IN OTHER LANGUAGES
Loc Nguyen

Loc Nguyen

Cho Moi, An Giang, Vietnam
Close
Error Success